Càng làm việc chúng ta càng khai ngộ


CÀNG LÀM VIỆC, CHÚNG TA CÀNG KHAI NGỘ

Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Tây Hồ, Formosa
Ngày 25 tháng 4 năm 1992
(Nguyên văn tiếng Trung Hoa) - Băng thâu hình số 243 

Chúng ta làm việc là cho chính mình, bởi vì chỉ khi nào làm việc thường xuyên đầu óc chúng ta mới phản ứng mau lẹ, và khi gặp vấn đề, chúng ta sẽ biết cách vượt qua. Rồi nó trở thành thói quen, sau này nếu gặp vấn đề hoặc khó khăn, chúng ta có thể đối phó một cách nhanh chóng, giải quyết được tức thì. Những người không làm việc thường hay phản ứng chậm chạp. Có thể họ có hảo ý nhưng không làm lẹ được bởi vì không biết lý lẽ thường tình trong công việc. Họ không quen phản ứng nhanh, cho nên họ không cẩn thận nhiều trong khi làm việc.
Chúng ta cần phải làm việc thường xuyên hơn để trở thành chú tâm nhiều hơn. Càng làm việc nhiều, chúng ta càng cẩn thận qua kinh nghiệm. Sự hiểu biết và trí thông minh do kinh nghiệm mà ra, chứ không phải chỉ đến từ sự học. Làm việc gì cũng vậy. Càng làm nhiều, chúng ta càng phản ứng lẹ làng một cách tự nhiên, và càng giỏi giang hơn. Chúng ta có thể tự mình trau dồi thói quen này.
Tôi phản ứng mau lẹ và biết làm đủ mọi công việc không phải chỉ có xảy ra sau khi khai ngộ. Từ nhỏ tôi đã như vậy rồi, bởi vì tôi thích làm. Hồi lên tám, chín tuổi, hãy còn đi học tiểu học, ở nhà chúng tôi có ba, bốn người làm, nhưng tôi vẫn tự mình đi gánh nước, tự mình đi lượm củi, bửa củi. Thỉnh thoảng tôi nấu ăn cho ba mẹ, đun nước pha trà và nấu nước tắm cho ba. Tôi tự giặt ủi áo quần, tự lo cho mình, không muốn người làm phải hầu hạ. Ðó là lúc còn học tiểu học. Từ năm lớp hai tôi đã tự lo lấy cho mình. Ðó là cách tôi tự huấn luyện mình phản ứng mau lẹ. Tôi đâu phải từ Thiên Ðàng xuống đây để thành Thánh rồi bảo quý vị làm cái này, cái kia. Quý vị thấy tôi có thể làm được bất cứ việc gì, như tráng xi măng, làm thợ mộc. Tôi có thể tự làm lấy mọi thứ việc, còn giỏi hơn thợ nữa.
Từ khi đồng tu mình quen trồng cây, họ làm giỏi hơn mấy người nhà nghề. Họ đào lỗ, trồng tất cả cây cối trên ngọn đồi này. Ngay cả thợ trồng cây thấy họ làm cũng phải ngạc nhiên, tán thán: "Chao ôi, chưa bao giờ thấy người nào trồng cây hay như vậy!" Muốn dời cây sang chỗ khác, không phải chỉ có đào nó lên thôi mà còn phải bó rễ lại bằng dây thừng. Họ buộc dây rất hay. Ngay cả thợ chuyên nghiệp cũng không buộc như vậy bởi vì họ không có tinh thần hăng hái. Hơn nữa, họ không muốn mất thời giờ, làm lẹ cho xong việc rồi về nhà sớm. Họ chỉ nghĩ tới tiền mà thiếu tấm lòng nhất quyết. Dù có nhất quyết đi nữa cũng không ai chịu khó bó rễ thành những lớp đẹp.
Ðất xung quanh rễ chỉ có thể được bảo tồn nếu nó được bó lại theo kiểu đồng tu chúng ta làm. Nếu không đất sẽ rụng rời. Thành ra, cây nào cũng mọc cao lớn. Ða số vẫn tiếp tục sống sau khi trồng xuống đất. Chỉ có một vài cây rụng lá có lẽ vì thân cây hay cành cây yếu quá, hay đất rơi ra trong thời gian đánh cây. Nhưng phần đông chúng được bó lại thành những lớp gọn gàng sạch sẽ. Cây cối mua ở ngoài không được gói gém tốt như vậy. Nhưng quý vị không trân quý những điều này. Tôi biết chuyện đó bởi vì tôi trông thấy. Không có ý khen tặng đồng tu; đúng ra nó phải như vậy, thành thử không có gì phải khen. Chỉ vì người ngoài làm không đúng cách, còn đồng tu mình làm đúng cách.
Ðồng tu chúng ta làm đúng theo tiêu chuẩn nghề nghiệp bởi vì họ thông thạo. Họ biết rằng chúng ta rất cần cây cối ở đây. Một cây được trồng xuống là một nguồn vui nữa cho chúng ta, là thêm một cái đẹp cho đạo tràng. Hàng vạn người tới đây sẽ được hưởng lợi, và tôi cũng vui hơn. Thành ra, đồng tu chịu khó làm việc này. Họ làm rất giỏi bởi vì làm với một tấm lòng cống hiến. Người ngoài chỉ nhắm vào việc kiếm tiền. Họ chỉ muốn làm sao cho lẹ để đi làm chuyện khác. Khác nhau ở chỗ đó.
Chúng ta nên dùng trí thông minh để tìm cách làm việc. Thí dụ như hôm nọ, tôi bảo đồng tu dùng tấm gỗ để chuyển cây, bởi vì làm vậy tốt hơn, lẹ hơn, và đỡ cực. Khi quen làm công chuyện, tự nhiên chúng ta phản ứng rất nhanh. Bộ óc của tôi cũng như bộ óc của quý vị thì sao quý vị không thể làm những cái tôi làm? Nếu xẻ óc ra để phân tích và so sánh, quý vị sẽ thấy bộ óc trong mỗi quý vị cũng giống như tôi, cùng chứa những chất liệu ấy bên trong. Không thể nói rằng bộ óc của tôi tốt hơn bộ óc của quý vị. Quý vị có cùng bộ óc như tôi thì sao lại không dùng? Không dùng là một điều vô cùng đáng tiếc, đúng không?
Nếu quý vị muốn làm mình hư hỏng, muốn tụt xuống, và tiếp tục sa sút, suy đồi, lười biếng, lôi thôi, cẩu thả thì đó là sự chọn lựa của quý vị. Không thể trách Thượng Ðế được; không thể trách nghiệp chướng hay bất cứ cái gì. Tất cả là do quý vị không chịu dùng bộ óc của mình, cho nó làm việc. Bộ óc của tôi cùng một phẩm chất giống như bộ óc của quý vị. Nói chính xác hơn thì bộ óc của tôi còn nhỏ hơn bộ óc của quý vị, nhẹ hơn, thành ra quý vị phải thông minh hơn tôi chứ! Tính ra thì tôi ở thế bất lợi hơn. Sao quý vị vẫn còn tìm cớ?
Cho nên quý vị phải chọn cho mình. Nếu quý vị sẵn sàng sử dụng bộ óc của mình, bắt nó làm việc, và nghiêm khắc với chính mình thì tôi không cần phải nghiêm khắc với quý vị. Khi quý vị đòi hỏi mình một cách nghiêm ngặt, là quý vị thương tôi đó, bởi vì quý vị để dành rất nhiều sinh lực cho tôi. Tôi không cần phải la mắng, buồn bã. Nhiều giờ phút mất vui có thể được cứu vãn, và tình nghĩa chúng ta, giữa thầy và trò, sẽ không sứt mẻ. Ðể dành được rất nhiều thời giờ làm những việc khác tốt hơn, cho tôi cùng uống trà với quý vị, chia sẻ một vài hiểu biết quan trọng trong vũ trụ.
Ðừng nghĩ rằng giúp đỡ Sư Phụ là mình vĩ đại! Quý vị không nên tạo ra một bầu không khí bận bịu, ồn ào, chỉ vì mình đang làm công việc gì đó hoặc đang đóng góp một chút công lao gì đó. Ðiều này còn tệ hại hơn bởi vì người khác sẽ nghĩ rằng chúng ta làm được rồi, không cần giúp. Mặc dầu người khác không làm việc của chúng ta được, nhưng mỗi người có một công việc riêng của họ. Thượng Ðế cho chúng ta tài năng này chính vì Ngài muốn chúng ta làm công việc này, mà không phải việc kia. Làm việc kia cũng được, nhưng rồi phải trở lại để hoàn tất công việc mình đang bỏ dở. Bởi vì việc ấy được giao riêng cho chúng ta để học một bài học.
Mỗi công việc chỉ là một phương tiện cho chúng ta học hỏi và khôn lớn. Thật ra, chúng ta không làm việc nào cả. Quý vị không nên than phiền, nghĩ rằng mình làm cực khổ. Ðó chỉ là phương tiện cho chúng ta học hỏi. Thượng Ðế dùng phương pháp này để dạy dỗ chúng ta, cho chúng ta khai ngộ, cho chúng ta cơ hội để phát triển tài năng, trau dồi tính nết, làm hành vi của chúng ta đẹp hơn lên, và phát triển đức tính chú tâm. Công việc nào cũng vậy bởi vì chúng ta chỉ có thể học hỏi được qua cách này.
Nếu thật sự lưu tâm vào công việc thì chúng ta sẽ học được một điều nào đó dù làm bất cứ việc gì. Giống như theo một tấm gương thúc đẩy chúng ta nhận thấy những điều khác. Thành ra, đôi khi trong lúc làm việc, tự nhiên chúng ta ngộ ra nhiều sự thật. Công việc là cách để kiềm chế chính mình, giúp chúng ta đo lường tính nết, khả năng chịu đựng, tài năng, và mức độ khai ngộ của mình. Thành thử, không nên sợ làm việc. Sợ làm việc cũng là một cái bịnh. Càng làm việc nhiều, chúng ta sẽ càng khai ngộ.

Nhận xét

Phổ biến

Pháp môn quán âm

Những cửa ải giam cầm nhân loại

Trích từ bài nói chuyện trong buổi thiền bế quan tại Ba Lê (Pháp)

Cách duy nhất để phát triển trí Huệ vô thượng