Lời khuyên tu hành
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Bởi
Unknown
LỜI KHUYÊN TU HÀNH
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị
tại Tây Hồ, Formosa,
ngày 10 tháng 10 năm 1992
(Nguyên văn tiếng Trung Hoa) Băng thâu hình số 278
Tu Hành và Việc Ðời
Ðôi khi chúng ta nghĩ rằng đời sống chắc là khó chịu lắm nếu mình thiếu những thứ vật chất ở đời. Nhưng rồi chúng ta vẫn sống còn, vẫn có thể gìn giữ tâm hồn trong sạch. Ðôi khi nhiều tiền quá cũng có thể làm hại cuộc đời, làm cho đạo đức mình bị lung lay, dao động. Mất đi thể xác này không thành vấn đề, nhưng nếu vì đồng tiền mà mất đi lòng mong cầu Chân Lý thì rất khó cho chúng ta tìm lại được.
Ðôi khi chúng ta nghĩ rằng đời sống chắc là khó chịu lắm nếu mình thiếu những thứ vật chất ở đời. Nhưng rồi chúng ta vẫn sống còn, vẫn có thể gìn giữ tâm hồn trong sạch. Ðôi khi nhiều tiền quá cũng có thể làm hại cuộc đời, làm cho đạo đức mình bị lung lay, dao động. Mất đi thể xác này không thành vấn đề, nhưng nếu vì đồng tiền mà mất đi lòng mong cầu Chân Lý thì rất khó cho chúng ta tìm lại được.
Vì vậy Phật Thích Ca Mâu Ni nói rằng con đường xuất gia rộng hơn, giản dị hơn, trong sạch hơn, còn con đường tại gia nhỏ hẹp, khó đi hơn. Bởi vì người tại gia không thể tránh được sự quan hệ với những người khác, và họ tiêm nhiễm nhau, tranh dành nhau tiền tài danh vọng. Của cải, những quan hệ tình cảm ở thế giới ta bà này chưa chắc đã là xấu, cũng còn tùy mình dùng nó như thế nào. Có vợ, chồng, tài sản có thể là không xấu. Nhưng đôi khi chúng ta không biết cách quản lý cho nên nó trở thành không tốt. Khi lên tới một đẳng cấp tu hành nào đó chúng ta không còn ưa tiền bạc, danh vọng, của cải, tình yêu, những ham muốn, đam mê ở trần đời. Nhưng nói vậy không phải là chúng ta trở thành cục gỗ, mà là chúng ta đã vượt lên khỏi tất cả những cái này.
Ví dụ như khi một đứa trẻ bắt đầu học ABC thì nó tiến bộ, mức độ tiến bộ của nó thấy rất rõ ràng. Sau khi nó vượt lên khỏi trình độ đó rồi thì nó có thể nhận ra được mặt chữ. Mỗi ngày đều học tập nhưng nó không cảm thấy tiến bộ gì. Lúc đó, không cần phải thử tài ABC của nó nữa, vì nó đã lên khỏi mức độ đó rồi. Không phải là nó không đọc được hoặc không tiến bộ, chỉ vì nó đã ở một trình độ khác.
Tại sao của cải trần gian và những quan hệ tình cảm nồng nàn không có lợi cho sự tu hành? Trong thực tế những cái này không phải là xấu. Nhưng nếu một người say sưa, chìm đắm trong đam mê, tình ái trần gian, và thương người đời hơn thương Thượng Ðế, thì đương nhiên đẳng cấp của họ không cao bởi vì họ bị đè nặng vào trong thế giới này. Lấy ví dụ, nếu một bên cán cân nặng hơn thì dĩ nhiên nó sẽ nghiêng về bên đó nhiều hơn là bên kia. Nếu trọng lượng đeo hai bên bằng nhau thì nó sẽ cân bằng. Vì vậy không có nghĩa là nếu vẫn còn có tài sản trần gian hay quan hệ thiết tha với người khác, chúng ta không thể tu hành. Ðiểm chính là thái độ suy nghĩ của mình đối với những thứ này.
Nếu chúng ta cảm thấy ưu tư lo lắng quá nhiều về một người nào đó, hay là bị ám ảnh bởi những tình cảm gì đó ngày này qua ngày khác, thì biết rằng mình chưa thoát khỏi lưới mê của cảnh giới A-tu-la. Hoặc nếu chúng ta đau buồn vì bị mất một số tài sản tức là chúng ta vẫn còn luẩn quẩn trong cảnh giới A-tu-la. Nếu những mất mát xảy ra tạo nên vấn đề khó khăn, trở ngại cho gia đình, và nếu chúng ta chỉ lo lắng chút chút thôi thì dĩ nhiên không sao. Nhưng nếu sự mất mát đó sẽ không gây ảnh hưởng gì nhiều trong gia đình mà chúng ta vẫn luyến lưu những thứ đó, lo lắng quá mức, thì phải biết rằng đẳng cấp của mình chưa cao gì mấy.
Chúng ta đo lường trình độ của mình không phải chỉ bằng cách ngồi nhìn ánh Sáng, nghe Âm Thanh. Tu hành chúng ta nên cẩn thận từng giờ phút trong ngày, chứ không phải chỉ có khoảng thời gian ngồi thiền hai tiếng rưỡi mới gọi đó là tu hành. Chúng ta phải liên tục cảnh giác, biết khi nào đẳng cấp của mình đi lên hay tụt xuống. Nên để ý tới phản ứng của mình mỗi khi có người nào la rầy mình, xem coi tự ái hay cái ngã của mình có bị tổn thương hay không. Hay khi người khác lấy đồ của mình hoặc làm thiệt hại tới tài sản của mình, xem coi chúng ta có phản ứng mạnh mẽ hay không. Như vậy sẽ biết cái ngã của mình lúc đó có nổi dậy hay không.
Ðương nhiên chúng ta cũng phải bảo vệ tài sản, tình cảm, gia đình mình. Nhưng bảo vệ khác với ham muốn, khát khao, gắn bó thái quá. Mỗi người trong chúng ta đều có quyền bảo trọng tình cảm, gia đình, của cải của mình. Nhưng nếu chúng ta khổ sở, đau lòng vì mấy cái này, không buông ra được thì phải mau mau ngồi thiền thêm nữa.
Những người chúng ta gọi là xuất gia là những người hoàn toàn xả bỏ những cái mà người đời coi rất là quan trọng, vô cùng cần thiết rồi bám víu vào đó thật chặt. Họ bỏ lại những thứ này không khó. Họ cũng không khóc than cay đắng khi bỏ lại những thứ này phía sau. Họ hiểu rõ ràng và thật tình muốn buông bỏ. Dĩ nhiên, họ có thể hơi buồn một chút khi rời xa kỷ niệm, hay bạn bè, giòng họ. Nhưng đó không có nghĩa là họ không muốn bỏ hay vẫn còn quyến luyến.
Sự Quan Trọng Của Việc Thiền Quán Âm
Những người tu pháp Quán Âm phải thiền Quán Âm (quán tưởng tới Âm Thanh) mỗi ngày ít nhất một tiếng đồng hồ, đó là điều thiết yếu để rửa sạch những hậu quả mà thế giới đang ảnh hưởng đến chúng ta, và để giữ tinh thần được ở trong trạng thái thật tình sung sướng. Dĩ nhiên, thiền ít quý vị cũng có cảm giác vui sướng, nhưng sẽ không cảm thấy vui sướng hoàn toàn.
Những người tu pháp Quán Âm phải thiền Quán Âm (quán tưởng tới Âm Thanh) mỗi ngày ít nhất một tiếng đồng hồ, đó là điều thiết yếu để rửa sạch những hậu quả mà thế giới đang ảnh hưởng đến chúng ta, và để giữ tinh thần được ở trong trạng thái thật tình sung sướng. Dĩ nhiên, thiền ít quý vị cũng có cảm giác vui sướng, nhưng sẽ không cảm thấy vui sướng hoàn toàn.
Ðương nhiên thiền Quán Âm một lúc một tiếng đồng hồ hơi khó, nhưng quý vị phải cố gắng hết mình. Ðôi khi tình trạng cải biến sau khi thiền hai mươi phút. Cơ thể trở nên vững vàng, ổn định, tinh thần phấn khởi. Rồi thân thể không cảm thấy gì cả. Lúc đó bầu không khí nôn nóng, bất an không còn nữa. Tất cả sẽ tốt nếu chúng ta ráng chịu đựng một hồi.
Tu Hành Trong Chân Lý
Có một quyển sách nói về những người tu pháp Quán Âm hồi xa xưa. Nói rằng khi chúng ta tu hành, câu thông với Chân Lý dù chỉ một thời gian rất ngắn, như hai, ba tiếng đồng hồ, hay nửa giờ, hay vài chục phút, chúng ta vẫn có thể rửa được trăm vạn ức nghiệp chướng nặng nề.
Có một quyển sách nói về những người tu pháp Quán Âm hồi xa xưa. Nói rằng khi chúng ta tu hành, câu thông với Chân Lý dù chỉ một thời gian rất ngắn, như hai, ba tiếng đồng hồ, hay nửa giờ, hay vài chục phút, chúng ta vẫn có thể rửa được trăm vạn ức nghiệp chướng nặng nề.
Quyển này cũng nói rằng có nhiều khía cạnh tu hành. Chúng ta có thể nghe bài giảng pháp của một Minh Sư, được gặp vị đó, hay gia nhập vào các buổi cộng tu của đệ tử ngài. Nếu không thể gặp Minh Sư, không thể tận tai nghe những bài thuyết giảng của vị đó thì ta có thể đọc kinh sách của ngài hay nghe băng giảng pháp hay theo lời hướng dẫn tu hành của vị đó. Tất cả những việc này được coi như là trau dồi tâm linh và nằm trong Chân Lý. Tất cả những việc này đều có thể rửa nghiệp chướng tồn kho từ bao nhiêu tỷ ức kiếp, giúp chúng ta dễ chịu, thoải mái, sung sướng hơn, không còn ham cãi cọ gì với ai nữa.
Lợi ích Gần Những Người Giàu Kinh Nghiệm Tu Hành
Ðôi khi chúng ta cần một người nào đó nhắc nhở mình tới những lợi ích trong việc tu hành để chúng ta nhớ tu hành. Nếu không, ngày nào cũng tiếp xúc với nhiều chúng sinh trần tục, hoặc những chúng sinh đẳng cấp không cao gì mấy, từ trường không tu hành của họ sẽ kéo đẳng cấp của mình xuống một chút, rồi chúng ta trở thành giống như họ, bận rộn công việc ta bà của cuộc đời, rồi quên đi mục đích quan trọng nhất của mình.
Ðôi khi chúng ta cần một người nào đó nhắc nhở mình tới những lợi ích trong việc tu hành để chúng ta nhớ tu hành. Nếu không, ngày nào cũng tiếp xúc với nhiều chúng sinh trần tục, hoặc những chúng sinh đẳng cấp không cao gì mấy, từ trường không tu hành của họ sẽ kéo đẳng cấp của mình xuống một chút, rồi chúng ta trở thành giống như họ, bận rộn công việc ta bà của cuộc đời, rồi quên đi mục đích quan trọng nhất của mình.
Do đó gần gũi với những người giàu kinh nghiệm tu hành và Thánh nhân Bồ tát thật tình có lợi! Tức là ở gần các đồng tu và Minh Sư đắc đạo rất lợi ích. Lợi đây không phải là vì chúng ta được gặp họ hay được nghe họ nói. Thậm chí nhiều khi họ không nói gì cả, nhưng từ trường tu hành của họ cũng đủ nhắc nhở và khuyến khích chúng ta. Rồi tự nhiên chúng ta nghĩ tới tu hành. Nhiều khi ở gần họ thôi cũng làm cho chúng ta rất là dễ chịu, cho chúng ta cảm hứng muốn ngồi thiền, không buồn nghĩ tới những điều thế tục nữa.
Thành ra bên Ấn Ðộ người ta nói nên đi gặp thầy mỗi ngày nếu được; nếu không làm được mỗi ngày thì tối thiểu cũng mỗi hai, ba ngày. Nếu không được nữa thì gặp thầy tối thiểu mỗi tuần; nếu không được thì tối thiểu cũng mỗi hai tuần, nếu không được thì mỗi tháng. Nếu làm vậy cũng không được nữa thì gặp thầy vài tháng một lần; nếu không thì mỗi năm một lần. Nếu vẫn không được thì ít nhất cũng phải một lần trong đời! Nếu vẫn không được thì sẽ gặp thầy giờ phút lìa đời. Lúc đó, chắc chắn ngài sẽ tới đưa quý vị đi. Cho nên, rốt cục cũng gặp được thầy. Tuy nhiên, vẫn phải có tiền duyên với Minh Sư đó thì vị đó mới tới.
Thành ra mới có câu "Phật Thích Ca khó gặp". Chưa chắc gì được gặp một vị Minh Sư dù chúng ta sống trong cùng thế giới với Ngài, hay được nghe những lời nói của Ngài dù sống trong cùng một thời đại. Nếu chúng ta ngang tuổi với Minh Sư, hay sống trong cùng quốc gia hay cùng làng, không nhất thiết là chúng ta nhận được sự gia trì của vị đó, bởi vì đôi khi chúng ta tự khóa lòng mình. Tâm mình rất là quan trọng! Bởi vậy cho nên một số người, như nhiều người sống ở Trung Hoa hay Âu Lạc không được gặp Minh Sư, chưa bao giờ nhìn thấy nhục thể Minh Sư, họ có thể thấy hóa thân của Minh Sư. Tại vì tâm họ ở một bên Minh Sư. Ðây cũng được coi như là tu học. Tâm rất là quan trọng!
Tâm Cùng Tâm Với Sư Phụ
Nếu tâm chúng ta tốt thì đồng một thể với vạn vật và câu thông với Thánh nhân Bồ tát là một điều giản dị. Nếu chúng ta ngăn cách trong lòng thì cũng giống như là cất tường chung quanh mình vậy. Thánh nhân Bồ tát không xây tường. Chúng ta là người xây, dựng thành trì lên cản trở chính mình. Chưa chắc chúng ta đã được cùng với một Thánh nhân mặc dù chúng ta tới rất gần ngài. Tâm ta cần phải đến gần. Như vậy thì dầu có hàng ngàn dặm xa, chúng ta cũng cảm thấy dường như không bị ngăn cách bởi không gian. Nếu gần một Thánh nhân mà tâm không hòa nhịp với người đó thì cũng giống như là cách khoảng xa.
Nếu tâm chúng ta tốt thì đồng một thể với vạn vật và câu thông với Thánh nhân Bồ tát là một điều giản dị. Nếu chúng ta ngăn cách trong lòng thì cũng giống như là cất tường chung quanh mình vậy. Thánh nhân Bồ tát không xây tường. Chúng ta là người xây, dựng thành trì lên cản trở chính mình. Chưa chắc chúng ta đã được cùng với một Thánh nhân mặc dù chúng ta tới rất gần ngài. Tâm ta cần phải đến gần. Như vậy thì dầu có hàng ngàn dặm xa, chúng ta cũng cảm thấy dường như không bị ngăn cách bởi không gian. Nếu gần một Thánh nhân mà tâm không hòa nhịp với người đó thì cũng giống như là cách khoảng xa.
Có một lần trong thời Phật Thích Ca còn tại thế, một đệ tử tìm thấy một con kiến càng to lớn trong vườn Getavanna, và bảo rằng đã có bảy vị Phật đến rồi đi và giảng pháp ở đây, mà con kiến này vẫn còn ở đó làm kiếp kiến. Không có cách nào nó vượt lên khỏi đẳng cấp kiến. Cũng giống như câu chuyện hôm nay chúng ta đã nghe qua về Sariputra trước kia là rắn độc. (Xem băng thâu hình để biết thêm chi tiết về câu chuyện) Ðây là lần đầu chúng ta nghe nói tới chuyện này. Chúng ta thường nghĩ rằng ông có đạo đức cao trong những kiếp trước nên mới được làm một trong mười đệ tử vĩ đại của Phật. Chúng ta không bao giờ nghĩ rằng trước kia người đó đã là một con rắn độc. Là thân rắn, nó đã lập duyên tốt với Phật Thích Ca, Ngài đã cứu nó sau khi thành đạo. Tại sao nó làm thân rắn lâu quá vậy, hàng nghìn, hàng triệu năm? Kinh điển nói rằng đó là vì tấm lòng của nó chưa mở rộng, cho nên phải sống kiếp rắn hàng trăm, hàng vạn năm dài. Khi tâm mình mở rộng thì lập tức không còn nghiệp chướng cản ngăn.
Chúng ta tới để theo một vị Minh Sư đắc đạo và học với vị đó. Có nghĩa rằng tấm lòng chúng ta đã sẵn sàng tháo gỡ những tư tưởng xấu, những sự ràng buộc, gắn bó vào cái thế giới mà chúng ta đã chấp nhận từ bao nhiêu kiếp. Khi những vấn đề này được giải tỏa thì nghiệp chướng từ nhiều kiếp trong quá khứ sẽ xóa tan. Chỉ lúc đó chúng ta mới có thể được gần Thánh nhân Bồ tát, được thấy ánh Sáng và được nghe Âm Thanh của Chân Ngã, Âm Thanh nội tại.
Nhận xét