Thành quả tu hành cao mang đến sự gia trì và đại trí huệ
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Bởi
Unknown
Thành quả tu hành cao mang đến sự gia trì và đại trí huệ
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị
tại Tây Hồ, Formosa, ngày 21 tháng 7 năm 1991
(nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Trên thế giới này không có cái gì là thuộc về chúng ta. Cho dù chúng ta có làm việc gì tốt đi nữa, thì cũng không phải mình là người làm việc đó; Tạo Hóa đã an bài tất cả. Cho nên mới nói rằng khi chúng ta đồng nhất với Thượng Ðế, một thể với Tạo Hóa, thì không còn cái "ta" riêng biệt này nữa, bởi vì chúng ta biết rằng tất cả mọi chuyện đều đã được Thượng Ðế an bài.
Có thể quý vị sẽ hỏi tôi rằng: "Nếu mọi việc đều do Thượng Ðế an bài thì tại sao Ngài thường an bài chúng ta gặp phải những hoàn cảnh khó khăn? Cầu cái này sao lại được cái khác? Tại sao chúng ta gặp những điều không vừa ý dù rằng mình cầu điều tốt?" Câu trả lời rất là đơn giản. Ðó là vì trong vũ trụ này có cái xấu, có cái tốt; có đen và có trắng. Tùy tay mình với tới đâu thì nắm được cái ở chỗ đó.
Nhìn thân thể con người cũng giống như vậy. Lấy ví dụ một cô gái đẹp; thân thể cô ta cũng có những phần giống y như thân thể của một người xấu. Nắm chân cô ta thì thấy nó giống như bàn chân của một người bình thường; nó sẽ không có hình dạng của bàn tay hay của cái miệng. Nếu muốn nhìn miệng cô ta hay muốn hôn môi cô ấy thì chúng ta phải lên cao hơn chút nữa. Tuy nhiên, muốn hôn chân cô ta thì lại phải cúi xuống. Ðương nhiên bàn chân của một người đẹp có lẽ đẹp hơn là của một người xấu, nhưng nó cũng chỉ là bàn chân, dù có đẹp tới mức nào.
Thành quả cao thì gia trì nhiều
Sự tiến bộ về tu hành của chúng ta cũng gần giống như vậy. Khi lên tới một đẳng cấp cao, chúng ta sẽ được những thứ cao quý hơn. Bất cứ những gì mình muốn cũng sẽ siêu đẳng hơn. Quả thật những gì mình được đều là hạng nhất; thậm chí chúng ta không cố gắng, nó cũng tuyệt hảo. Tuy nhiên, trước khi lên được đẳng cấp cao trong tiến trình tu học, cho dù chúng ta chịu khó, cẩn thận và hết sức cố gắng để được những điều tốt, chúng ta cũng không được, thay vào đó lại hay gặp những thứ tệ hại.
Sự tiến bộ về tu hành của chúng ta cũng gần giống như vậy. Khi lên tới một đẳng cấp cao, chúng ta sẽ được những thứ cao quý hơn. Bất cứ những gì mình muốn cũng sẽ siêu đẳng hơn. Quả thật những gì mình được đều là hạng nhất; thậm chí chúng ta không cố gắng, nó cũng tuyệt hảo. Tuy nhiên, trước khi lên được đẳng cấp cao trong tiến trình tu học, cho dù chúng ta chịu khó, cẩn thận và hết sức cố gắng để được những điều tốt, chúng ta cũng không được, thay vào đó lại hay gặp những thứ tệ hại.
Ví dụ như, trong thế giới này có người nghèo và kẻ giàu. Người nghèo dù cố gắng cách mấy, họ cũng không để dành được nhiều tiền. Dù có thèm mặc đồ đẹp đẽ thanh lịch bao nhiêu, họ cũng chẳng được. Hay là có thể họ muốn ăn đồ ngon, dùng muỗng nĩa sang trọng, cũng không có. Tuy nhiên, một ông vua hay một người giàu có chỉ cần mở tủ chén, vói tay vào trong không cần mở mắt cũng lấy được ly tách hay muỗng nĩa sang trọng. Món gì ở trong nhà cũng tốt, không gì họ đặt tay vào mà không tốt. Trái lại, một người nghèo khó dù có muốn vô cùng, muốn hết sức để lấy một món gì đó tốt trong nhà, cũng không được bởi vì trong nhà vốn chẳng có gì tốt cả.
Thành ra, người không tu hành lúc nào cũng ao ước rất nhiều. Càng tu ít, đời sống càng khó khăn, họ càng thèm muốn được đồ tốt. Cả ngày cầu nguyện đủ thứ, muốn cái này cái nọ mà chẳng được gì. Bởi vì sống trong một "gia đình nghèo" thì làm sao tìm được những thứ tốt lành, cao sang? Có thể quý vị sẽ trả lời rằng dù rất nghèo nhưng cũng có thể họ có một món gì đó quý trong nhà, hay một món đồ cổ tổ tiên để lại. Tốt lắm! Dù điều đó đúng đi nữa cũng chỉ có một hay hai món là cùng. Không thể nào có của quý đầy nhà. Nếu tất cả những đồ vật trong nhà là đồ quý thì họ đâu phải thuộc gia đình nghèo khó.
Cùng nghĩa đó, đôi khi những người không tu hành cũng có thể được điều tốt sau khi cầu nguyện, nhưng chuyện này sẽ không xảy ra thường. Trái lại, dù không cầu, một người tu hành cũng được một đời sống dễ chịu, mọi khía cạnh đều tốt đẹp, và họ thường được những điều tốt. Ðẳng cấp tu của họ càng cao bao nhiêu thì những thứ họ được sẽ càng quý giáù, càng tốt đẹp bấy nhiêu.
Lực lượng tu hành còn hơn cả kỹ xảo chuyên môn
Người đời không tu hành, khi họ vẽ tranh, đàn, hát, phát ra một từ trường thô thiển, cho dù một vài tác phẩm của họ có thể là đẹp về một phương diện gì đó. Chúng ta cảm nhận được. Bởi vì những người không tu hành đầu óc họ thường hay đầy dẫy những tư tưởng phiền não của thế tục. Họ không thể thăng lên những cảnh giới rất cao, cho nên họ không thể diễn tả được những khái niệm nghệ thuật siêu đẳng của những thế giới cao.
Ngược lại, người tu hành như chúng ta có lẽ không được học hỏi những kiến thức hay kỹ xảo chuyên môn, nhưng vẫn có thể làm việc giỏi hơn, nếu thích. Nếu muốn hiểu một cái gì đó, chúng ta cũng có thể hiểu rõ ràng rành mạch. Bởi vậy cho nên Lục Tổ Huệ Năng dù không phải là một người học thức, cũng không bao giờ đọc kinh điển, nhưng Ngài hiểu liền lập tức bất kỳ kinh sách nào người ta đọc cho Ngài. Thậm chí còn giải thích được cho người khác. Trái lại, những người học vấn cao, đã đọc hết tất cả kinh điển, lập lại còn được nữa, vậy mà họ vẫn không hiểu kinh điển đó nói gì.
Có lần tôi đang đánh đàn dương cầm, một anh đồng tu nói với tôi rằng: "Sư Phụ đang chơi đàn theo kiểu tân thời". Tôi đáp: "Sư Phụ không có kiểu gì cả; chưa bao giờ cố gắng học mấy thứ này. Sư Phụ chỉ học một chút thôi, lâu, lâu lắm rồi." Khi còn sống ở bên Ðức, tôi có một cái đàn dương cầm để chưng ở trong nhà. Sau đó mua một cuốn nhạc, lật qua lật lại, rồi đánh "tưng! tưng!..." Như vậy mấy ngày sau là học đàn xong. Tôi đạt được mọi kiến thức của tôi bằng cách đó, giống như học đánh dương cầm vậy.
Rồi anh đồng tu đó hỏi tôi: "Sư Phụ có bao giờ học hát không? Có bao giờ học cái này, cái kia không...?" Tất cả những thứ này chúng ta đều có thể làm được một cách tự nhiên, nếu cần. Thật ra không cần phải học nhiều quá vậy. Càng học chúng ta càng bị giam hãm vào trong những "công thức", như là vẽ tranh phải như vầy, pha màu như thế này mới đúng, v.v... Lo mấy cái công thức này mất thời giờ. Nhiều tuần trôi qua mà tranh vẫn chưa xong. Sau khi cố gắng hết sức, cuối cùng bức họa vẽ xong rồi, chúng ta lại tự hỏi: "Không biết có bán được không? Người ta sẽ nghĩ thế nào?" Lo nhiều quá, cảm hứng chạy mất tiêu!
Không cần phải nghĩ nhiều nhưng người tu hành chúng ta làm việc rất giỏi. Tu hành càng tinh tấn, chúng ta càng hoàn tất được nhiều. Nếu hoàn cảnh cần đến là chúng ta luôn luôn làm được. Tuy nhiên, nếu muốn khoa trương thì sẽ không thể nào làm giỏi. Chỉ khi nào làm một cách tự nhiên chúng ta mới giỏi được. Nếu mình cố tình làm, muốn cho người ta thấy mình tài giỏi, hay phô trương mình để mà được người ta khen ngợi, thì chúng ta sẽ không làm được, dù có tu hành nhiều cách mấy. Ðiều này cho thấy sự tu hành của mình vẫn còn chưa tốt, cho nên mới có những tư tưởng như vậy trong đầu.
Nếu chúng ta vẽ chỉ vì sự thôi thúc trong lòng muốn vẽ, chỉ vì mình thích vẽ, thì tự nhiên sẽ làm mau và làm giỏi. Có những người vẽ, nhìn thoáng qua có vẻ như họ vẽ ẩu, nhưng thật tình không phải vậy. Ðó là vì họ đã quá thông thạo rồi nên họ vẽ rất là nhanh. Khi một người đã rất quen thuộc công việc nào đó và đã quen làm việc đó thì họ làm rất là nhanh.
Mọi sự trên thế giới này đều được Tạo Hóa an bài; chúng ta không tạo ra một cái gì cả, cho nên không có gì phải hãnh diện. Nếu có được một vài sáng kiến trong lãnh vực chuyên môn của mình hay trong ngành nghệ thuật, hay phát minh ra được một cái máy nào, thì đó cũng chỉ là do chúng ta tu hành nên đầu óc hiểu rộng, cảm hứng gia tăng. Ðẳng cấp tâm linh của chúng ta đã được nâng lên một cảnh giới cao hơn nên chúng ta lấy được ở trên đó và biến hóa ra ở thế giới này. Có vậy thôi. Thật ra trong lúc miêu tả ở đây những thứ thuộc về cảnh giới trên kia, nhiều khi chúng ta cũng có thể làm sai. Nếu tu hành không đủ giỏi và không có đủ trí huệ, chúng ta sẽ viết sai hay làm sai. Kết quả sẽ nhìn không đẹp như ở cảnh giới trên.
Chân, thiện, mỹ ở những cảnh giới cao
Mặc dù Trái Ðất là một trong những tinh cầu trong vũ trụ, nhưng nó vẫn chưa phát triển là bao. Tinh cầu của chúng ta hơi thụt lùi một chút; mọi thứ ở đây khá thô thiển và không hoàn mỹ. Lấy ví dụ nữ trang của chúng ta, như kim cương hay những viên đá quý, có thể trông rực rỡ, người đàn bà nào cũng thích, nhưng thật tình thì chúng chẳng ra gì cả so với những viên ở cảnh giới trên. Chúng quá cứng và thô! Dù người ta nói rằng kim cương là trường cửu, là chất cứng nhất, nhưng vẫn còn thứ có thể cắt nó ra được. Rồi thời gian trôi qua, nó cũng sẽ bể hoặc hư hại. Nhưng kim cương, đá quý trên những cảnh giới cao không dởm như vậy. Không những chúng lộng lẫy, đẹp vô cùng, mà còn phát ra hào quang, khiến người cảm thấy thật êm đềm, dễ chịu. Dù rất cứng nhưng vẫn có thể đâm qua được, cứng nhưng rất mềm mại; mềm mại nhưng lại không hủy diệt được, không như cọng bún. ý tôi nói là chấn động lực của chúng vô cùng vi tế, và sự hiện hữu của chúng không cản trở bất cứ điều gì.
Mặc dù Trái Ðất là một trong những tinh cầu trong vũ trụ, nhưng nó vẫn chưa phát triển là bao. Tinh cầu của chúng ta hơi thụt lùi một chút; mọi thứ ở đây khá thô thiển và không hoàn mỹ. Lấy ví dụ nữ trang của chúng ta, như kim cương hay những viên đá quý, có thể trông rực rỡ, người đàn bà nào cũng thích, nhưng thật tình thì chúng chẳng ra gì cả so với những viên ở cảnh giới trên. Chúng quá cứng và thô! Dù người ta nói rằng kim cương là trường cửu, là chất cứng nhất, nhưng vẫn còn thứ có thể cắt nó ra được. Rồi thời gian trôi qua, nó cũng sẽ bể hoặc hư hại. Nhưng kim cương, đá quý trên những cảnh giới cao không dởm như vậy. Không những chúng lộng lẫy, đẹp vô cùng, mà còn phát ra hào quang, khiến người cảm thấy thật êm đềm, dễ chịu. Dù rất cứng nhưng vẫn có thể đâm qua được, cứng nhưng rất mềm mại; mềm mại nhưng lại không hủy diệt được, không như cọng bún. ý tôi nói là chấn động lực của chúng vô cùng vi tế, và sự hiện hữu của chúng không cản trở bất cứ điều gì.
Còn trong thế giới của chúng ta, chất liệu gì hiện hữu cũng có thêạ cản trở đồ vật khác. Dù vật liệu tốt nhất vẫn có thể làm cản trở. Giả sử chúng ta để một viên kim cương khổng lồ ở giữa đường đi, xe cộ không chạy qua được. Dù kim cương trong vắt, là loại ngọc quý giá nhất, nó vẫn cản đường cản xá chúng ta. Nhưng ở thế giới cao hơn thì lại khác. Mọi vật trên đó hiện hữu chỉ vì một mục đích là thể hiện Chân, Thiện, Mỹ. Nó không có mục đích trở thành hình thể vật chất để mà cản trở những đồ vật khác. Cho nên mới nói rằng Thiên Quốc là mênh mông vô tận, không ranh giới. Ngay ranh giới ở đó trông cũng rất là dễ chịu. Người ta muốn dùng cái gì là biến ra cái đó. Tuy nhiên, ở những cảnh giới thấp hơn, ngay cả kim cương cũng gây ra nhiều phiền phức. Nếu muốn làm nó trở thành nữ trang đeo lên người thì chúng ta phải trải qua một tiến trình cực khổ, cần nhiều dụng cụ và rất công phu.
Nhưng quý vị có thể làm kim cương trên kia thành hình dáng nào cũng được và nó sẽ không cản trở quý vị. Tất cả mọi vật trên cảnh giới cao có đó là để giúp chúng sinh chứ không phải để cản trở chúng sinh hay đòi hỏi nhiều công lao khổ cực để mà chế biến vật liệu. Như vậy thì phiền phức lắm!
Tất cả những đồ tốt ở thế giới này, dù có lợi cho chúng ta, nó vẫn cần phải tốn rất nhiều công lao chế biến. Ví dụ như mấy thứ gạo, trái cây, thức ăn ở đây là để cho chúng ta thưởng thức, nhưng chúng ta phải bỏ ra rất nhiều công sức trồng trọt, chăm nom, tưới bón. Ðôi khi một trận bão đổ tới thì thôi không còn gì nữa. Hoặc nếu có lụt thì nhiều người phải chết đói. Thành thử quý vị thấy đó, không có một lý do gì cho chúng ta nấn ná ở thế giới này. Ở lại đây thêm một ngày là phiền toái thêm một ngày. Tốt nhất là đừng bao giờ trở lại. Còn rất nhiều thế giới khác văn minh hơn cho người tu hành tới, sẽ thỏa mãn được mọi ước vọng trong chúng ta, cho tinh thần của chúng ta cảm thấy dễ chịu và vô cùng hạnh phúc.
Nhận xét