Thượng đế thử thách Abraham
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Bởi
Unknown
Thượng Ðế Thử Thách Abraham
Thanh Hải Vô Thượng Sư,
Ðạo Tràng Tây Hồ, Formosa
Ngày 10 tháng 6, 1990 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Ngày xưa có một gia đình nọ. Trưởng tộc của gia đình này tên là Abraham. Ông tu hành rất cao và cũng là bạn của Thượng Ðế. Có một ngày Thượng Ðế nói ông nên rời khỏi quê hương và hứa rằng: "Nếu nhà ngươi theo các chỉ thị của ta, rời bỏ quê hương của nhà ngươi và làm những gì ta nói nhà ngươi làm, ta sẽ cho người làm lãnh tụ của nhiều quốc gia." Ý nói là Thượng Ðế sẽ cho ông làm quốc phụ của nhiều nước. Thượng Ðế cũng hứa là sẽ cho ông một đứa con trai, và nhiều con cái khác để thành một đại gia đình. Ngài nói: "Nhà ngươi sẽ có nhiều cháu chắt, đông như sao trên trời" Tuy nhiên lúc đó Abraham và vợ ông đã quá già. Tuy ông bà rất tin tưởng nơi Thượng Ðế, họ đã thắc mắc: "Làm sao điều này có thể xảy ra được? Chúng ta đã quá già đâu có thể sanh con được?"
Nhiều năm trôi qua, mỗi đêm khi Abraham nhìn lên bầu trời đầy sao xa, ông lại nhớ những lời hứa hẹn của Thượng Ðế, rồi cảm thấy băn khoăn, tưởng rằng Thượng Ðế chỉ nói đùa với ông thôi! Cuối cùng, Abraham và vợ ông đã không còn hy vọng gì nữa.
Ðứa Con Do Thượng Ðế Ban Cho
Nhưng có một ngày, đột nhiên vợ ông mang thai và đã hạ sanh một đứa con trai. Ông bà rất vui mừng và đặt tên cho con trai là Isaac. Nhiều năm tiếp theo, Isaac trưởng thành, trở nên vạm vỡ, khỏe mạnh và đẹp trai. Rồi Thượng Ðế có ý định muốn khảo nghiệm Abraham.
Nhưng có một ngày, đột nhiên vợ ông mang thai và đã hạ sanh một đứa con trai. Ông bà rất vui mừng và đặt tên cho con trai là Isaac. Nhiều năm tiếp theo, Isaac trưởng thành, trở nên vạm vỡ, khỏe mạnh và đẹp trai. Rồi Thượng Ðế có ý định muốn khảo nghiệm Abraham.
Có một ngày, Thượng Ðế hiện ra và nói: "Abraham, ta muốn nhà ngươi mang đứa con duy nhất, yêu quý nhất của ngươi là Isaac đến một nơi gọi là Moriah, rồi cúng dường nó cho ta." Cúng dường ý nói là giết, đem đứa con trở thành vật tế hy sinh. Người cổ xưa đều cúng dường quỷ thần như vậy, có khi dùng đồng nam hoặc đồng nữ, có khi dùng bò, ngựa, heo v.v...
Abraham không thể nào tin được điều này. Ông tự hỏi: "Thượng Ðế thật muốn giết đứa con duy nhất của ta sao? Ngày trước Ngài đã hứa với ta là sẽ cho ta con cháu đầy đàn, sao bây giờ Ngài lại muốn giết đứa con duy nhất của ta?" Ông bị giằng co. Nhưng cả cuộc đời của ông đã tin tưởng vào Thượng Ðế. Người ta chỉ tin một nửa vào Thượng Ðế, còn ông thì tin tưởng trọn vẹn nơi Thượng Ðế. Cho nên sáng sớm hôm sau, ông chuẩn bị rất nhiều củi, mồi lửa và đem đứa con trai duy nhất đến nơi đó.
Từ nơi ông ở đến chỗ đó mất ba ngày đường, đường đi rất xa, rất xa mới đến được. Ngày đêm trôi qua, Abraham càng cảm thấy đau khổ và buồn bã, mặc dù ông rất tin tưởng nơi Thượng Ðế. Ông vẫn cảm thấy giằng co, không can tâm trực diện với giây phút mà họ đến Moriah. Mặc dù ông rất đau đớn, nhưng ông không thố lộ một điều gì với Isaac. Không một ai biết gì về chuyện này ngoại trừ ông.
Abraham Cúng Dường Con Cho Thượng Ðế
Khi sắp tới nơi, Issac mới hỏi ông: "Thưa cha, chúng ta đã chuẩn bị củi, mồi lửa để cúng dường cho Thượng Ðế, nhưng con cừu đâu?" Thời xưa họ thiêu sống cừu non để cúng dường Thượng Ðế. Vì vậy Isaac đã hỏi cha nó cừu non đâu, mà tại sao chỉ có củi và lửa. Lúc đó Abraham mới thở một hơi dài và trả lời: "Không sao đâu con! Thượng Ðế sẽ tìm cho chúng ta một con cừu non."
Khi sắp tới nơi, Issac mới hỏi ông: "Thưa cha, chúng ta đã chuẩn bị củi, mồi lửa để cúng dường cho Thượng Ðế, nhưng con cừu đâu?" Thời xưa họ thiêu sống cừu non để cúng dường Thượng Ðế. Vì vậy Isaac đã hỏi cha nó cừu non đâu, mà tại sao chỉ có củi và lửa. Lúc đó Abraham mới thở một hơi dài và trả lời: "Không sao đâu con! Thượng Ðế sẽ tìm cho chúng ta một con cừu non."
Khi đến nơi, họ dựng lên một cái bàn thờ và mồi lửa đốt bốn phía chung quanh. Sau đó Abraham trói chân tay của Isaac lại, để nó lên trên bàn và sửa soạn cúng dường Thượng Ðế. Ông nói với Isaac: "Con là con cừu để cúng dường Thượng Ðế. Ngài muốn con là vật cúng dường!" Sau đó ông cầm con dao lên để giết đứa con.
Nhưng đúng lúc đó, ông nghe tiếng Thượng Ðế gọi tên ông và nói: "Abraham, hãy dừng tay! Giờ này ta đã biết lòng tin của ngươi nơi Thượng Ðế rất là vững mạnh. Ngươi rất tin tưởng vào Thượng Ðế. Ðây chẳng qua là một sự khảo nghiệm mà thôi! Ta đã hiểu lòng ngươi, biết nghe lời ta như thế nào. Ngươi không cần phải giết con ngươi. Cạnh đó có một con cừu, ngươi hãy dùng nó để cúng dường cho ta là được rồi!" Con cừu đó là do Thượng Ðế hóa ra, cho nên Thượng Ðế thật sẽ tự tìm con cừu của mình. Vì Ngài hóa ra nó mà, không phải là con cừu thật!
Lúc đó đương nhiên Abraham và đứa con trai Isaac rất mừng rỡ, và họ đã cảm tạ Thượng Ðế. Cũng từ ngày đó, những lời hứa của Thượng Ðế ban cho Abraham đều thành sự thực. Abraham có rất nhiều con cháu, đời này sang đời khác. Câu chuyện đến đây là hết.
Quý vị có thấy Abraham là người cha tốt không? (Mọi người đáp: Có!) Có thể là tin tưởng Thượng Ðế đến mức độ như vậy thật là quá tốt! Bởi vì bất cứ cái gì cũng là do Ngài tạo ra! Nếu Ngài muốn lấy lại thì cứ biếu cho Ngài, bởi vốn là của Ngài. Quý vị thấy như Abraham và vợ ông, đã quá lớn tuổi, không có hy vọng gì để có con, kết quả lại sanh được một đứa con, thật là hy hữu! Ðó là vì Thượng Ðế muốn ban cho ông! Ðến từ Thượng Ðế tức nhiên là nên trở về với Thượng Ðế, có gì là không được? Ðúng không? (Mọi người đáp: Ðúng.)
Bài Học Buông Bỏ
Tại sao đa số chúng ta sống trong đau khổ? Bởi vì không xả bỏ được. Xả bỏ không được bất cứ một thứ gì. Một đôi giày đã rách nát, chúng ta cũng không chịu bỏ đi, hà huống một đứa con! Cho nên đôi lúc, khi cuộc tình của chúng ta chia lìa, khi gia đình phải cách biệt, thì chúng ta sẽ cảm thấy rất đau khổ, bi đát. Ðó là tại chúng ta nghĩ không thông, không hiểu được là có một ngày mọi người chúng ta đều phải chết, không có ai có thể sống mãi được. Ngay cả những người chúng ta rất thương yêu, hoặc rất yêu một người nào, nhưng nếu như ngày mai vạn nhất họ chết đi, quý vị có vì người đó mà chết theo không? (Mọi người đáp: Không.) Ðúng vậy! Phải tiếp tục sống.
Tại sao đa số chúng ta sống trong đau khổ? Bởi vì không xả bỏ được. Xả bỏ không được bất cứ một thứ gì. Một đôi giày đã rách nát, chúng ta cũng không chịu bỏ đi, hà huống một đứa con! Cho nên đôi lúc, khi cuộc tình của chúng ta chia lìa, khi gia đình phải cách biệt, thì chúng ta sẽ cảm thấy rất đau khổ, bi đát. Ðó là tại chúng ta nghĩ không thông, không hiểu được là có một ngày mọi người chúng ta đều phải chết, không có ai có thể sống mãi được. Ngay cả những người chúng ta rất thương yêu, hoặc rất yêu một người nào, nhưng nếu như ngày mai vạn nhất họ chết đi, quý vị có vì người đó mà chết theo không? (Mọi người đáp: Không.) Ðúng vậy! Phải tiếp tục sống.
Xưa kia trong những câu chuyện tình yêu, có ghi chép về chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Ðài, nghe nói họ trở về đầu thai với nhau bảy đời, lần nào cũng muốn làm vợ chồng với nhau, nhưng kiếp nào cũng bị cản trở cả. Chỉ có đời cuối cùng, tuy không bị cản trở, nhưng một người thì chết trước, còn người kia vì quá đau khổ mà ngã bệnh rồi chết luôn. Sau đó biến thành hai con bướm. Phải đợi đến khi biến thành bướm mới khỏi bị người đời cản trở, cũng là việc rất gian nan. Cho nên, khi chấp nhất bất cứ vấn đề gì, đều là làm hại đến linh hồn của chúng ta, trói buộc sự tự do của chính mình. Làm thân con bướm xem ra rất là tự do, nhưng trong chúng ta có ai thích bỏ xác thân quý giá của mình và thành bướm đâu? Cũng tại vì họ quá bám víu vào tình yêu, và cũng vì ý chí của hai người quá mãnh liệt, dính chặt với nhau nên mới biến thành bướm. Họ đã thích như vậy nên Thượng Ðế cũng không hà khắc với họ làm chi, và nếu đầu thai lên làm người nữa, thì nhất định là sẽ bị đau khổ và bị cản ngăn nữa, vì số của họ là không được sống chung với nhau mà.
Trong các loại chuyện như vầy, người ta nợ nần với nhau hay có tình duyên ngang trái với nhau thường thích bám lấy nhau, trong khi những người có mối lương duyên trôi chảy với nhau thì lại không thích nhau lắm. Người ở trước mắt thì không ưa, lại ưa người ở xa xôi. Duyên càng nghịch chúng ta lại càng thích. Ðó là tâm lý của con người, ưa thích những thứ tương đối phức tạp hơn, tự mình phấn đấu để đoạt được, mới cho là có giá trị. Có lẽ vì vậy nên thế giới mới đau khổ, vì người ta không biết rằng thật ra không có gì phải đau khổ. Ngay cả khi mất đi cái tánh mạng này. Chúng ta cũng không cần phải đau khổ, bơ vơ, khi mất đi cái tánh mạng của người khác. Con cái đời đời kiếp kiếp đều có rất nhiều, vợ chồng đời đời kiếp kiếp đều có. Nếu mà không có, Thượng Ðế cũng sẽ cho mình một người khác.
Quý vị có thể thấy nhân số thế giới lúc nào cũng quân bình giữa số đàn ông và đàn bà. Ðừng nghĩ rằng có nhiều nữ hơn nam. Không, không đúng. Có thể là chỗ này nhiều nữ hơn nam, và chỗ kia ít nữ hơn, nhưng tổng số nam và nữ trên thế giới luôn quân bình. Thí dụ, ở quốc gia này có nhiều nữ hơn, trong khi ở quốc gia khác lại có nhiều nam hơn. Nếu hợp lại thì không còn vấn đề gì nữa. Nhưng nếu có vấn đề là tại người đời không thể ngồi lại với nhau mà thôi. Không phải là Thượng Ðế không cho những gì chúng ta cần.
Nghe nói khi chiến tranh loạn ly, rất nhiều người nam bị bỏ mạng, nhưng lúc đó lại càng có rất nhiều phụ nữ mang thai, sanh ra rất nhiều bé trai nữa, đặc biệt là nhiều hơn nữa. Có đúng không? (Có người đáp: Ðúng) Ðây là những sự thống kê nói, họ đã nghiên cứu rất lâu rồi mới có kết luận này. Là như thế này, xưa nay vẫn luôn luôn có một nam cho một nữ. Vì thế mà Thượng Ðế đặt ra quy luật này: Một người không thể có hai người phối ngẫu cùng một lúc, vì nếu anh có hai người phối ngẫu, thì người khác sẽ không có. Hoặc nếu anh tham lam có đến hai người vợ, thì kiếp sau sẽ không có người nào, vì phải bồi đền mà. Do đó, Thượng Ðế mới nói rằng mỗi người chỉ được một người phối ngẫu mà thôi, để kiếp sau sẽ lại có một người nữa.
Có thể Lương Sơn Bá và Chúc Anh Ðài trước kia mỗi người đều có hai ba người phối ngẫu không chừng, nên kiếp này mới không có một người nào. Theo luật nhân quả thì kể cả người yêu thương nhất mà cũng không kết hợp được. Âu cũng là nhân quả cả! Nếu muốn ra khỏi cái vòng nhân quả thật sự, thì phải làm chúng sanh khác mới được, nếu ý chí mãnh liệt như vậy, thật sự muốn thoát ra vòng nhân quả, thì chỉ có đi làm bướm thôi.
Giới Luật Cung Ứng Một Ðời Sống Quân Bình Cho Chúng Ta
Giới luật thực ra là để cho chúng ta có một cuộc sống quân bình, không được một lần mà có quá nhiều, rồi những lần kế tiếp thì quá ít. Cũng như chúng ta ăn cơm, ăn uống hoặc xài tiền cũng vậy, không tiêu xài quá nhiều, coi chừng ngày mai lại thiếu. Bất cứ dùng gì, chúng ta nên dùng cho có chừng mực. Tương tự như vậy, giới luật được làm ra để giúp chúng ta được âm dương quân bình, thoát khỏi cảnh khổ, không phải để áp bức hoặc trói buộc chúng ta.
Giới luật thực ra là để cho chúng ta có một cuộc sống quân bình, không được một lần mà có quá nhiều, rồi những lần kế tiếp thì quá ít. Cũng như chúng ta ăn cơm, ăn uống hoặc xài tiền cũng vậy, không tiêu xài quá nhiều, coi chừng ngày mai lại thiếu. Bất cứ dùng gì, chúng ta nên dùng cho có chừng mực. Tương tự như vậy, giới luật được làm ra để giúp chúng ta được âm dương quân bình, thoát khỏi cảnh khổ, không phải để áp bức hoặc trói buộc chúng ta.
Như câu chuyện thứ nhất, tôi kể cho quý vị nghe về Eva và Adam, tại sao Thượng Ðế lại giữ một trái táo mà không cho họ? Vì họ đã có quá nhiều rồi, cả một vườn Ðịa Ðàng cũng cho họ rồi. Vườn Ðịa đàng nghĩa là thiên đường, trong đó cái gì cũng có, không cần phải nhọc công tìm kiếm, đầy đủ để xài rồi. Kết quả, ăn một trái táo khiến họ phải đau khổ nhiều.
Nếu điều mà gọi là tổ tông của chúng ta không ăn trái táo đó, không chừng hôm nay chúng ta khỏi phải đau khổ như thế này. Phải rồi, nếu mà họ không ăn trái táo đó, thì tâm tương đối đơn thuần hơn, không biết tốt xấu, và cũng chẳng nổi lên cái tâm phân biệt.
Họ muốn được giống như Thượng Ðế. Tôi không hiểu được giống như Thượng Ðế sẽ có điểm hay ở chỗ nào, Thượng Ðế có phải là một người đau khổ không? Tôi nghĩ Ngài rất đau khổ, vì Ngài phải tạo ra vạn vật, một mình phải lo chăm sóc bao nhiêu quả tinh cầu, vô số người, vô số chúng sanh như thế này, mệt chết! Người nào muốn làm Thượng Ðế là một nguời ngu dại nhất đó.
Cho nên tôi khuyên quý vị, không cần phải làm Thượng Ðế cũng không sao, không thành Phật cũng không sao. Tâm tình quý vị được vui vẻ, bình an là đủ rồi, tâm được bình thường là đủ rồi, hà tất phải cầu cho được sự vui sướng vĩnh hằng để làm gì chứ? Chúng ta càng cầu mong, chúng ta càng đau khổ. Cầu bất cứ việc gì đều là đau khổ cả, vì thiếu thốn mới cầu, càng cầu mong thì càng khổ.
Như chuyện tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Ðài, nếu họ không mong muốn nhất định phải kết hôn với nhau, thì đâu có đau khổ như thế? Kết hôn với người khác thì có sao đâu? Từ từ kiếm thì cũng được, nếu như tìm không được thì làm thầy tu, đi tu cũng được mà! Phải, những sự đau khổ này đều vì sự tham cầu, vì ước muốn. Vì một người để làm gì?
Chúng ta là người tu hành cũng vậy, đừng ham muốn quá nhiều, từ từ tu, thời giờ điểm là sẽ có kết quả. Ðương nhiên chúng ta cũng phải rất nghiêm chỉnh, cố gắng, nhưng điều tối quan trọng là thành tâm. "Phật tại tâm" nên chúng ta tu hành hay bất cứ làm việc gì đều là vì Ngài, thì một ngày nào đó, chúng ta sẽ nhận thức được Ngài rồi trở thành đồng nhất thể với Ngài.
Ba Loại Người Tu Hành
Người tu hành có ba loại: Loại thứ nhất thì rất tin tưởng Thượng Ðế, rất phục tùng Thượng Ðế; loại thứ hai là làm việc cho Thượng Ðế; còn loại thứ ba thì cao nhất, là đồng nhất thể với Thượng Ðế. Ðồng nhất thể với Thượng Ðế là trở thành những người như Thượng Ðế, đó là việc tự nhiên mà được, chứ không phải do sự cầu mong mà được, đương nhiên phải rất thành tâm, chứ không phải là do lòng ham muốn. Thành tâm và lòng cầu mong khác nhau, tôi cũng không biết cách nào để phân tách cho quý vị hiểu. Ðó là sự tự nhiên mà thành, không thể giải thích bằng ngôn ngữ được một cách dễ dàng. Ðôi khi chúng ta bị lẫn lộn, cho rằng lòng cầu mong là đạo tâm, nhưng thật là không giống
Người tu hành có ba loại: Loại thứ nhất thì rất tin tưởng Thượng Ðế, rất phục tùng Thượng Ðế; loại thứ hai là làm việc cho Thượng Ðế; còn loại thứ ba thì cao nhất, là đồng nhất thể với Thượng Ðế. Ðồng nhất thể với Thượng Ðế là trở thành những người như Thượng Ðế, đó là việc tự nhiên mà được, chứ không phải do sự cầu mong mà được, đương nhiên phải rất thành tâm, chứ không phải là do lòng ham muốn. Thành tâm và lòng cầu mong khác nhau, tôi cũng không biết cách nào để phân tách cho quý vị hiểu. Ðó là sự tự nhiên mà thành, không thể giải thích bằng ngôn ngữ được một cách dễ dàng. Ðôi khi chúng ta bị lẫn lộn, cho rằng lòng cầu mong là đạo tâm, nhưng thật là không giống
Loại người thứ nhất rất thích tôn sùng và phục tùng Thượng Ðế, làm như vậy là anh ta đã vui mừng lắm rồi. Hàng ngày được thờ phượng Thượng Ðế, chỉ biết có một Thượng Ðế là cao cả hơn anh ta, chăm sóc anh ta, rồi hàng ngày được van cầu với Ngài, là anh ta đã vui sướng lắm rồi, không muốn cầu những thứ gì khác, đó là loại thứ nhất.
Loại người thứ hai, vì nhận ra được Thượng Ðế, nên anh ta rất ưa thích làm việc cho Thượng Ðế, làm bất cứ việc gì đều vì Ngài mà làm, nhưng sau khi làm việc một thời gian, anh ta lại yêu công việc hơn là yêu Thượng Ðế, càng làm càng tìm thêm việc để làm, quên hẳn đi cái mục đích chính là tìm Thượng Ðế. Những người này có rất nhiều công đức, làm được rất nhiều việc, như độ chúng sanh, đi thuyết giảng, xây cất chùa chiền, xuất gia, cùng làm những việc thiện v.v... Nhưng sau một thời gian dài lâu, vì mọi người đều thích anh ta, tôn sùng anh, nghĩ anh ta là người rất có đạo đức, nên họ luôn luôn tán thán. Càng nghe những lời tán thán, anh ta càng làm việc hăng say hơn, rồi mê mẩn luôn trên phương diện làm việc từ thiện, mà vĩnh viễn không có cách nào để đến cùng với Thượng Ðế. Cả hai loại tín đồ này đều không đạt được cảnh giới tối cao. Một người thì mê mẩn vào việc sùng bái Thượng Ðế, còn một người thì mê mẩn vào làm việc, để làm vui lòng Thượng Ðế.
Còn loại người thứ ba kia, có thể anh ta tôn sùng Thượng Ðế, cũng làm việc thiện để cho Thượng Ðế vui, nhưng anh ta biết rõ rằng những công việc này chỉ là thứ yếu. Ðiều anh ta vui thích nhất là muốn biết "Thượng Ðế là ai?" Anh ta không những muốn tôn sùng Thượng Ðế, muốn làm việc cho Thượng Ðế vui mà thôi, mà anh ta còn muốn nghiên cứu "Thượng Ðế là ai?", muốn bắt cho được Ngài. Loại người này có thể trở thành đồng nhất thể với Thượng Ðế. Rất hiếm có người đạt đến cảnh giới này. Nói thì dễ, nhưng thật sự làm thì không dễ đâu.
Hàng ngày ngồi thiền chúng ta thấy được cảnh giới gì, ấy là thể hiện cái phẩm chất của chúng ta. Chúng ta thấy ánh sáng, thì biết chúng ta là ánh sáng. Thấy đen tối, thì biết phẩm chất của chúng ta còn đang ở trong bóng tối, cho nên không thể nói nghỉ tu hành ngày nào, mà phải luôn tiếp tục tìm kiếm, cũng như hàng ngày phải ăn cơm vậy, không thể nghỉ ngày nào. Chỉ nghỉ một ngày thì được, chứ nghỉ quá nhiều ngày thì không xong.
Tu hành cũng vậy, có thể chúng ta nghĩ rằng ngày nào cũng ăn chay, ngồi thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ, chán làm sao! Nhưng mà hàng ngày, chúng ta đều phải ăn cơm, sao lại không thấy chán? Thức ăn và cơm mỗi ngày đều giống nhau, cần phải ăn vì cơ thể của chúng ta cần những thứ này mới nảy nở được, mới có thể nuôi dưỡng các tế bào của mình, đồng nghĩa với chúng ta tu hành, hàng ngày ngồi thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ, làm một công việc giống nhau hàng ngày, là vì linh hồn của chúng ta cần những thứ đó thì mới phát triển được. Không nên nghĩ tu hành thì phải phức tạp, hôm nay làm thủ ấn này, ngày mai làm túc ấn kia, mới gọi là tu hành. Không nên đâu! Như chúng ta ăn cơm, nên đơn giản là được rồi!
Càng phức tạp càng làm phiền nhiễu cho chính mình, vì tựu chung cũng chỉ muốn bảo dưỡng cái thân thể này mà thôi, ăn càng phức tạp càng nhiều nghiệp chướng, không chắc là bổ khỏe như mình nghĩ. Bao tử có thể không chịu nổi, không tiêu hóa được, rồi sanh bệnh. Khi chúng ta gặp phải những sự việc đau khổ, đừng nên cứ trầm ngâm trong sự bi thương đó mãi, mà hãy thử nghĩ: Nếu không có cái này thì mình có thể chết không, có cái gì khác để thay thế cái này không, có thể nó còn tốt hơn cái này mà. Trong thực tế cũng vậy, có khi chúng ta nghĩ người nào đó tốt nhất, khi anh ta đi mất rồi, chúng ta mới từ từ kiếm lại, kiếm được một người khác lại càng tốt hơn, càng hợp ý hơn, phải không? Vì khi chúng ta bắt được cái này rồi thì quên nhìn cái khác đi. Thật ra nó có thể còn tốt hơn nếu chúng ta chịu bỏ thời giờ tìm kiếm một cái gì đó tốt đẹp hơn.
Bám Víu Là Một Thói Quen
Không có một thứ gì mà không buông bỏ được, tất cả đều do vấn đề thói quen của chúng ta, vì cái tâm chấp cứ của chúng ta quá nặng. Chúng ta bị dừng ở chỗ đó, không muốn di chuyển, thích người nào là cặp với người đó, không muốn thay đổi. Nếu là vợ chồng hoặc là bạn của nhau, hai người đều rất tốt với nhau, đương nhiên phải trung thành với nhau, nhưng nếu có một trong hai người mất đi, hoặc họ không còn thương yêu mình nữa, thì chúng ta phải bảo vệ cái tâm bình thường của mình, không thể vì một người nào hay một lý do gì mà mất đi chính mình.
Không có một thứ gì mà không buông bỏ được, tất cả đều do vấn đề thói quen của chúng ta, vì cái tâm chấp cứ của chúng ta quá nặng. Chúng ta bị dừng ở chỗ đó, không muốn di chuyển, thích người nào là cặp với người đó, không muốn thay đổi. Nếu là vợ chồng hoặc là bạn của nhau, hai người đều rất tốt với nhau, đương nhiên phải trung thành với nhau, nhưng nếu có một trong hai người mất đi, hoặc họ không còn thương yêu mình nữa, thì chúng ta phải bảo vệ cái tâm bình thường của mình, không thể vì một người nào hay một lý do gì mà mất đi chính mình.
Khi chúng ta bị đau thương quá, có phải chúng ta sẽ quên mất niềm tin không? (Mọi người đáp: Phải.) Khi chúng ta vì một người mà bi ai quá đỗi, chúng ta sẽ quên đi vạn vật đồng nhất thể, quên đi "bản lai vô nhất vật", quên đi vạn vật đều cùng một nơi mà ra. Chúng ta không nên chấp cứ vào hình tướng của một người, nó tiêu mất ở đây, rồi nó sẽ đi đến một nơi khác, hãy chọn lấy một hình tướng khác.
Thí dụ đôi khi mình rất thích hoa hồng hoặc bất cứ một loại hoa gì, khi cái hoa đó tàn rồi, có phải mình cảm thấy tiếc lắm, cảm thấy nhớ nhung nó, thích nó sống mãi, nhưng nếu mỗi hoa hồng đều sống mãi, thì nó làm sao có thể mọc ra đóa hồng khác?
Hoặc có một trái xoài đẹp, chúng ta cứ tiếc mà không ăn. Chúng ta cứ nghĩ rằng trái xoài đẹp như vậy phải rung rinh trên cành mãi mãi, cho nên chúng ta không ăn nó. Tuy nhiên, nếu không ăn nó thì cái hột bên trong sẽ không rớt xuống đất được. Nếu không rớt xuống đất được, đợi đến khi những cây xoài kia già đi rồi thì không sanh ra trái nữa, sau đó chúng ta cũng không có cây xoài mới nào để mà thay thế cả.
Cho nên bất cứ một việc gì trên thế giới này, chúng ta không nên quá bi thương. Nếu mình đánh mất đi bất cứ một cái gì, không chừng ngày mai chúng ta sẽ có được một cái còn giá trị hơn nữa. Người Trung Hoa chúng ta có câu chuyện "Tái ông mất ngựa" mà quý vị đã đọc đi đọc lại gần nát sách, cuối cùng cũng còn chưa hiểu trong sự khổ đau và tai nạn đều có điều tốt trong đó sao?
Mỗi lần tôi đi giải phẫu hoặc bị bệnh, sự thật là được tiêu bớt nghiệp chướng rất nhiều. Tôi cảm tạ lắm, điều này quý vị không tin đâu! Thậm chí đôi khi tôi nói: "Nếu thật là tiêu tai, tiêu nạn, tiêu nghiệp chướng được nhiều như vậy, thì hãy để tôi bệnh nhiều hơn chút nữa cũng không sao." Thật ra tôi cũng vui. Ðương nhiên khi đau bệnh thì chịu không nổi, quá đau, đau đến nỗi có khi phải kêu la, nhưng không phải là không sung sướng, không vui vẻ để chấp nhận tình trạng đó. Ðau là đau, nhưng vẫn vui để chấp nhận. Vì khi bệnh hoạn, là thời gian mà chúng ta được huy hoàng nhất, được tiêu trừ rất nhiều, rất nhiều cảnh giới đen tối, cùng các thứ nghiệp chướng nặng nề. Nếu mà suốt cuộc đời tôi không bi tai, không bệnh, không khổ, chà, chắc tôi chịu không nổi đâu! Tôi thật không tiêu hóa hết được nghiệp chướng của chúng sanh, cho dù là người có công đức rất cao, nhưng cũng không thể tiêu hóa hết cùng một lúc nhiều nghiệp chướng như vậy. Từ từ còn có thể được, nhưng từ từ là đến chừng nào? Ch úng sanh thì quá nhiều, ở đó mà từ từ cũng không xong nổi.
Cho nên Thượng Ðế làm việc theo hệ thống của Ngài, Ngài sẽ giúp chúng ta tiêu nghiệp chướng, mặc dù để cho chúng ta mang nhiều rác rến như vậy, nhưng Ngài cũng giúp chúng ta một tay, cho xe đến, cho người khác đến để phụ khuân vác giùm. Cho nên khi có tai nạn, có bệnh khổ, chúng ta đừng nên oán than mà phải cảm ơn Thượng Ðế. Không có sự bệnh khổ này thì quả vị của chúng ta không thăng cao được, vì nghiệp chướng của chúng ta quá nhiều. Mà nếu như không có nghiệp chướng của mình, thì chúng ta vẫn có nghiệp chướng của tổ tiên chúng ta vậy.
Nhận xét